Truyện : Vợ ơi anh biết lỗi rồi
Tôi vừa trở về nhà đã thấy mẹ tôi
hớn hở.
- Này Lâm, con thật là... Hôm nay
mẹ gặp cô ấy rồi, lúc trở bà Thanh
đến câu lạc bộ. Trời ơi con bé xinh
đẹp, đoan trang thế mà sao con
còn chê hả?
- Có phải là mẹ ko đó? Con mắt của
mẹ tinh tường lắm mà!
- Thì tất nhiên, cô ấy đúng là mẫu
cô con dâu mà mẹ hằng mong.
Hôm nay, mẹ đã mời gia đình họ
cùng dùng bữa với gia đình ta tối
nay ở khách sạn Phượng Dư rồi
đấy.
- Sao mẹ chẳng bao giờ hỏi ý kiến
con vậy? Hôm nay con gặp cô ta
rồi, và giờ con ko muốn gặp nữa.
Xúi quẩy lắm!
- Xúi quấy cái gì hả? Con ko lấy đc
người ta mới là xúi quẩy của đời
con đó. Con biết tính mẹ rồi mà,
mẹ đã quyết định, 1 là 1.
Thật đúng là trời chẳng bao giờ
thương tôi. Một ngày mà phải gặp
con bé tới 2 lần, khác nào tra tấn
chứ. Lại một đêm lãng phí rồi, cứ
thế này tôi đến chẳng còn cơ hội
mà thăng tiến nữa rồi. Con bé
đáng ghét, ko biết nó bỏ bùa mê
thuốc lú gì cho mẹ tôi rồi. Phen
này, trứơc mặt bà, tôi quyết làm
cho nó lộ cái đuôi cáo.
Mới 7h30 tối, mà tôi và mẹ tôi đã
có mặt tại chỗ hẹn. Hẹn người ta
8h thế mà mẹ tôi cứ một mực bắt
phải đi sớm vì sợ người ta bảo
mình ko chu đáo. Trất đất, chưa
gọi đồ ăn, ngồi ở đó chắc là để
ngắm người ta ăn. Đúng 8h, hai
người phụ nữ một trẻ một già tiến
tới chỗ chúng tôi. Nói thật, lúc đó
tôi gần như ko thể tin nổi vào mắt
mình, người phụ nữ trẻ ấy quá
đẹp. Cô ấy quả là vô cùng đoan
trang và dịu dàng trong chiếc váy
lụa trắng bó sát người. Cái dáng
người cực chuẩn và đẹp. Vòng eo
thon nhỏ. Vòng ngực đầy đặn. Và
làn da trắng mịn mà. Có lẽ tại căn
phòng khách sạn lúc ấy ko ít
những người đàn ông cũng đang
cùng trạng thái ngất ngây như tôi.
Nhưng có một điều làm tôi chợt
tỉnh, cô gái ấy hoàn toàn ko phải là
con nhóc khó ưa mà tôi gặp. Trời,
vậy thì mọi chuyện là thế nào? Ko
lẽ tất cả chỉ là một sự trùng hợp?
Nếu vậy thì hôm qua cô gái xinh
đẹp này đáng nhẽ ra phải đến gặp
tôi thì lại ko đến. Vậy là sao? Ôi! Tôi
chả hiểu gì cả!
- Dạ chào bác, chào anh. - Giọng
nói thật nhẹ và êm cắt ngang dòng
suy nghĩ và lô tôi lại với thực tại.
- À... ừ... Mời... mời cô ngồi. - Tôi ko
hiểu tại sao lúc đấy tôi lại thiếu tự
nhiên đến vậy.
- Bà và cháu ngồi xuống đi! - Mẹ
tôi quay sang phía tôi cười tươi -
Thế nào, Thanh Trúc đẹp quá phải
ko? - Tôi chị biết gật đầu mà ko
dám nhìn vào cô ấy. Hình như cô
ấy nhận ra sự bối rối của tôi hay
sao mà tôi liếc nhìn thấy cô ấy
đang khẽ cười. - Mà cháu út đâu
rồi? - Mẹ tôi chợt quay sang hỏi bà
Thanh.
- Cái con bé đấy lúc nào cũng vậy,
đang đi trên đường chợt nó kêu
có chút việc cần giải quyết, có lẽ sẽ
đến muộn.
- Vậy thì chúng ta đợi cô bé đến
cùng ăn vậy.
- Thôi ko cần đâu, đợi con nhỏ đấy
thì ko biết đường nào mà lần. Thôi
chúng ta cứ dùng bữa trước.
Hoá ra gia đình này lại còn có cả
một cô con gái nữa. Cô ta tên là
Thanh Mai. Chẳng biết có đẹp được
như chị ko. Đúng là đàn ông tệ
thật, suốt cả buổi tôi chỉ nhìn
ngắm Thanh Trúc mãi thôi. Công
nhận là cô ấy đẹp, ko chê vào đâu
được. Chưa kể cô ấy hiện giờ còn
đang là trợ lí cho một công ty liên
doanh với nước ngoài. Mẹ tôi nói
đúng, cô ấy đúng là mẫu vợ lý
tưởng của rất nhiều người đàn
ông, trong đó có tôi.
Buổi ăn tối có lẽ sẽ quả là tuyệt vời
đối với tôi nếu như ko có sự xuất
hiện của một kẻ phá đám - con
nhỏ khó ưa. Trong khi mọi người
chúng tôi đang say sưa thưởng
thức những món ăn và tán chuyện
phiếm với nhau thì tiếng lanh lảnh
của một con nhóc vang lên:
- Dạ, xin lỗi đã để mọi người phải
chờ ạ. - Nó nói mà đưa đôi mắt
nhìn tôi vẻ đắc ý lắm. À hoá ra là
con nhỏ đó dám giả mạo chị gái
để đi gặp mặt tôi. Con nhỏ thật quá
quoắt. Nó mỉm cười với tôi một cái
rồi kéo ghế ngồi xuống. Nó và chị
đúng là khác nhau một trời một
vực. Chị nó thì dịu dàng đoan trang
thế kia, trong khi đó, nó - quần tụt,
áo đuôi tôm, tóc buộc bổng, chân
đi giầy, cổ đeo vòng chữ thập, tay
đeo vòng nhựa đủ màu. Mẹ tôi
nhìn nó cũng phải nhíu mày. Tôi
dám cá là lúc đó mẹ tôi đã liệt kê
nó vào danh sách những người ko
ưng được của bà.
Cả buổi tối tôi mất ngủ vì chuyện
hai chị em gái Thanh Trúc và
Thanh Mai. Tôi thực sự vẫn ko hiểu
hành động của hai chị em họ. Ko
biết chuyện đến gặp tôi là tự ý của
con nhỏ hay là có cả sự đồng ý của
Thanh Trúc. Nếu như vậy thì tôi ko
hiểu cô ấy coi tôi như thế nào và
liệu tôi có nên tiếp cận cô ấy ko.
Nhưng nếu muốn thì chắc chắn tôi
sẽ gặp phải sự khó khăn từ cô em
gái đáng ghét của cô ấy. Nhức đầu
thật!
Tôi đến công ty, ngồi trong phòng
làm việc mà mắt tôi ko thể nào rời
khỏi được cái điện thoại và cái
danh thiếp của Thanh Trúc. Tôi
đắn đo ko biết có nên liên lạc cho
cô ấy ko? Mà nếu tôi gọi thì biết
nói gì với cô ấy. Nếu nói lung tung,
hay những điều tẻ nhạt thì chắc
chắn tôi sẽ mất điểm trứơc cô ấy.
- Trưởng phòng, anh đang nghĩ gì
thế? - Tiếng cậu Đức làm tôi giật
mình. Cậu ta là cấp dưới của tôi
nhưng hai anh em khá thân nhau.
- Tôi muốn làm quen với một cô
gái nhưng... - Tôi ngập ngừng.
- Thật ko đó anh Lâm? - Đức có vẻ
vô cùng ngạc nhiên. Cũng phải
thôi, từ trứơc đến giờ cậu ta chỉ
thấy tôi ngoài công việc ra thì ko
nghĩ gì đến chuyện khác, đặc biệt
lại là chuyện tìm hiểu bạn gái.
- Cậu đang cười tôi đấy à?
- Hì. - Cậu ta gãi tai - Ko phải thế ạ,
nhưng lần đầu tiên thấy anh nhắc
đến chuyện này nên em hơi ngạc
nhiên một tí. Thế anh gặp khó
khăn gì à? Có cần em giúp ko?
Tôi xém quên mất, thằng Đức cậu
ta nổi tiếng có tài cua gái ở công ty
mà. Còn được mệnh danh là
chuyên gia tình yêu nữa. Thế mà
tôi lại chẳng nghĩ ra. Đúng rồi, vị
cứu tinh của tôi đây rồi!
Theo đúng sự hướng dẫn và giải
pháp cậu Đức đề ra, tôi sau bao
nhiêu lần hít khí trời, lấy dũng khí
mới dám cầm máy ấn số gọi. Đầu
dây bên kia một giọng nói nhẹ
nhàng, êm du:
- Alo, tôi Thanh Trúc xin nghe.
- Tôi... tôi Hoàng Thiên Lâm đây.
- À, là anh Lâm sao? Anh gọi cho
em có chuyện gì ko?
- À, cũng ko có chuyện gì quan
trọng lắm, chỉ là tôi muốn mời cô
đi ăn trưa thôi. Cô có rảnh ko?
- Vâng, thế cũng được! - Tôi cúp
máy mà lòng sung sướng ko gì
diễn tả nổi. Toát cả mồ hôi hột và
đúng là trời còn thương tôi ko bị
cô ấy từ chối. Nếu mà bị từ chối
ngay từ lần đầu này có lẽ tôi sẽ tụt
hết cả dũng khí và chẳng bao giờ
dám tiếp tục sự nghiệm tán đổ cô
ấy mất.
12h trưa tôi hẹn cô ấy ở nhà hàng
Pháp. Tôi đến sớm hơn cả giờ hẹn,
có lẽ mẹ tôi nói đúng, tôi sợ nếu
đến muộn thì mình quả là chẳng
lịch sự tẹo nào thôi thì cứ đến sớm
trước cô ấy vậy. Tôi ngồi chờ mà
cảm giác cứ nâng nâng khó tả. Tôi
tưởng tượng ra một viễn cảnh thật
đẹp. Rằng tôi và cô ấy sẽ cùng
thưởng thức những món ăn Pháp
thật tuyệt. Và cô ấy sẽ thật dịu
dàng gắp thức ăn và bón cho tôi.
Tôi nhớ mang máng hình như
phim Hàn Quốc thường thế. Nhưng
sự thật thì lại đau lòng, cô ấy đi
cùng em gái của mình. Ôi lạy chúa
tôi, giấc mộng của tôi tiêu tan và
kế hoạch cưa đổ người đẹp của tôi
bữa nay bước đầu đi đến phá sản.
- Dạ chào chú ạ! - Con bé đáng
ghét cười toe toét như để trêu
ngươi tôi.
- Xin lỗi anh, hôm nay tan học
Thanh Mai muốn đi ăn cơm hàng
nên em rủ nó đi cùng, ko biết anh
có thấy phiền ko? - Tất nhiên là
phiền rồi! Tôi gần như chỉ muốn
hét lên điều đó. Nhưng ko, trước
người đẹp làm sao tôi dám nói
điều đó chứ. Tôi cố tỏ ra vui vẻ:
- Ko sao, được cùng ăn với em là
vui rồi. - Tôi vừa nói xong thì con
nhóc đáng ghét nhếch mép cười
khẩy tôi một cái. Nếu tôi ko lầm thì
chắc nó đang chửi tôi là đồ dẻo
mép cũng nên. - Em và cô bé dùng
gì?
- Làm ơn gọi cháu là Thanh Mai! -
Tôi gần như chỉ muốn lôi con bé
đứng dậy và đuổi thẳng cổ nó đi.
Tôi đã cố tỏ ra là lịch sự rồi thế mà
nó cứ thích gây chuyện với tôi.
Nhưng, nhìn Thanh Trúc thì tôi ko
nỡ. Tôi sợ mất điểm trước cô ấy
mà. Thanh Trúc khẽ cười:
- Con bé nó vẫn thẳng tính thế, anh
thông cảm nhé! - Tôi thấy bao cơn
giận như nguôi hết. Gía như con
bé ấy được thừa hưởng một phần
mười cái tính cách dịu dàng và tế
nhị từ chị của nó có phải tốt ko.
Tôi cá là sau này ai lấy phải nó thì
đúng là tự chuốc khổ vào thân.
- Ừ ko có gì đâu. - Tôi vừa nói xong
thì bắt gặp ánh mắt săm soi của
con nhỏ. Rồi con bé lật dở menu.
Trời ơi, tôi quá choáng khi con bé
nó gọi món. Chẳng phải là tiếc tiền
hay tôi ko đủ tiền mang đi mà vấn
đề ở chỗ là tôi ko nghĩ ba người
chúng tôi có thể ăn hết một núi
món ăn như thế.
- Cho tôi một đĩa gà rán, một đĩa
tôm hùm, một đĩa cơm Pháp, ba
phần bánh biza, ba phần chuối rán
kem, 1 cốc sinh tố sữa chua, 1 chai
rượu vang... (và còn nhiều món
nữa mà tôi ko nhớ hết) - Gọi xong
nó quay sang mỉm cười với tôi mặc
dù bị Thanh Trúc huých chân nhắc
nhở. - Chú mang đủ tiền chứ? - Lần
này thì tôi thấy Thanh Trúc
ngượng ra mặt. - Em hỏi trước kẻo
sợ ăn xong lại bị "cắm" ở đây rửa
bát trừ nợ thì chết.
- Cái đó thì Thanh Mai ko phải lo,
cái quan trọng bây giờ là chúng ta
phải làm thế nào để ăn hết chỗ
thức ăn sắp mang ra đây.
- Cái đó thì chẳng phải lo đâu chú
ạ. Yên tâm, dạ dày cháu to lắm!
- Thanh Mai! - Lần này thì Thanh
Trúc phải lên tiếng, có lẽ cô ấy
cũng nhận thấy sự thiếu lịch sự
của con bé, một lần nữa cô ấy lại
phải quay sang tôi, khuôn mặt
xinh đẹp đã có phần xấu hổ. - Anh
thông cảm nhé, con bé nó vẫn còn
trẻ con!
- Ko sao mà, ăn khoẻ thì mới
chóng lớn cô bé nhỉ? - Tôi cố cười
quay sang phía con nhóc, ngay lập
tức tôi đc nhận trả một cái nguýt
dài.
- Công việc của em thú vị chứ? - Tôi
cố gắng bắt chuyện với Thanh
Trúc. Cô ấy chưa kịp nói gì thì con
nhỏ đã xen vào:
- Công việc nào mà chẳng có sự
thú vị của riêng nó. Chú hỏi thừa
qúa đấy!
- Thanh Mai, như thế là bất lịch sự
đó!
- Thì thôi vậy!...Em chỉ nói những gì
mình nghĩ thôi mà!... - Con bé
phụng phịu và tiếp tục chén miếng
gà rán của nó.
- Ko sao đâu mà Thanh Trúc, anh
ko để ý đâu!
- Cám ơn anh!
- Có gì đâu! Mà em...
- Này chị ơi! - Tôi chưa kịp nói
xong con bé đã lại chặn họng tôi,
nó tỉnh queo. - Chị ăn nhiều vào đi
chứ, ko đói là chiều ko làm việc
được đâu đấy! - Rồi nó quay sang
nhìn tôi cười đểu kinh khủng. Cái
con bé phá đám này, nó định chơi
tôi đây mà.
- Đúng rồi đấy. Em phải ăn nhiều
như cô em gái có cái dạ dày to kia
kìa.
- Cám ơn chú đã quá khen! Chú có
vẻ ko được tốt bụng cho lắm nhỉ?
- Cái gì? - Tôi gần như phát cáu với
con bé này. Đấy, xem ai có thể chịu
nổi nó chứ. Suốt từ lúc nãy đến giờ
tôi đã quá nhẫn nhịn nó rồi. Tôi đã
làm gì nó mà nó bảo tôi ko tốt
bụng chứ. Hay vẫn chỉ là cái chuyện
cỏn con tôi ko nhường chỗ quen
cho nó. Nếu vậy kẻ xấu bụng mới
là nó. Ước gì tôi có thể băm vằm nó
ra.
- Chú sao phải nóng thế chứ? Cháu
đâu có ý gì đâu!.... - Giọng con bé
ngân dài một cách đáng ghét. - Tại
cháu thấy suốt từ nãy đến giờ chú
chỉ mải nói chuyện, ngắm chị cháu
ăn chứ chẳng thấy chú ăn tí gì. Vì
vậy cháu mới nghĩ chắc bụng chú
ko được tốt cho lắm! - Tôi gần như
cứng họng. Nó làm tôi thấy xấu hổ.
Chưa bao giờ tôi lại phải đuối lý
trước ai, đặc biệt lại là một con
nhóc đáng tuổi cháu mình.
- Hì, con bé nhà em nó thế đấy, anh
ko vặn được nó đâu, nó lí luận kinh
lắm!... Mà Thanh Mai, em nghịch thế
đủ rồi đó, đừng trêu tức anh Lâm
nữa biết chưa.
Đọc tiếp >>>