Truyện : Vợ ơi anh biết lỗi rồi
Phần 14
Tôi cảm nhận thật mơ hồ cái mềm
mại từ đôi bàn tay thiếu nữ đặt lên
chán mình. Và cái nóng bỏng bởi
giọt nước mắt vô tình rơi trên má.
Tôi thấy toàn thân như mềm nhũn,
ko có chút sức lực để nắm lấy cái
cảm giác ấm áp dù chỉ là mơ hồ
đó. Trong cơn mê, tôi nghe văng
vẳng lời thì thầm: "Đừng chết!...
Anh nhé!... Đừng bỏ em... anh nhé!"
Tôi ko còn thấy gì nữa, thiếp đi
trong cơn mệt mỏi và cái đầu đau
nhức, nóng bỏng.
Tôi lim dim, khẽ mở đôi mắt một
cách mệt mỏi và khó khăn. Cái trần
nhà sơn kẻ các đường thẳng
vuông góc. Cái đồng hồ vuông vắn,
nâu đen. Cái bàn làm việc với một
chồng giấy tờ... Mọi thứ thật thân
quen. Tôi đang nằm trong chính
căn phòng của mình. Rõ ràng tôi
nhớ là tôi đã ở nhà Thanh Mai cơ
mà. Cái đầu tôi đau nhức. Khắp
người vẫn nóng ran. Tôi nghe thấy
tiếng bước chân quen thuộc và
tiếng đẩy cửa. Tôi nhắm chặt mắt
như chưa hề có sự tỉnh dậy của
mình. Tôi cảm nhận rõ đôi bàn tay
mẹ đặt trên chán mình. Tôi giận bà
lắm... nhưng cái cảm giác lúc này
trong tôi bình yên thấy lạ. Tôi nhớ
đến Thanh Mai và cái đầu tôi lại
đau như búa bổ. Tôi lo cho Thanh
Mai. Tôi nhớ Thanh Mai. Tôi muốn
gặp cô ấy! Nhưng cơn đau đầu lại
khiến tôi thiếp dần.
Đã ba ngày nay tôi ốm mê man. Cứ
tỉnh lại mê. Cứ thế, người tôi gầy đi
trông thấy. Nhưng hôm nay, tôi
thấy người đỡ hơn. Cái đầu đã nhẹ
đi rất nhiều. Bổng tôi nghe thấy
tiếng ai đó kêu la ngoài nhà. Cố
bước ra khỏi chăn, tôi tiến lại chỗ
cửa sổ. Qúa choáng váng. Tôi thấy
Thanh Mai. Cô ấy đang đứng ngay
trc cửa nhà tôi. Đầu đeo băng dôn,
tay giơ tấm biển to đoành với
dòng chữ: "Cháu yêu anh Lâm! Xin
hãy cho chúng cháu cưới nhau!".
Và cô ấy liên tục kêu gào cái khẩu
hiệu đó.
- Bác Kim! Xin bác hãy cho chúng
cháu đc cưới nhau! Cháu yêu anh
Lâm! Chúng cháu yêu nhau! Chúng
cháu chỉ cưới mình nhau thôi! Bác
Kim ơi! Bác Kim ơi! Xin hãy chấp
thuận cho chúng cháu!...
Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn
nữa đây. Đồng hồ mới điểm chưa
đầy 6h sáng mà cô ấy đã làm loạn
cả khu phố lên thế. Nhưng tôi vui
vì nhìn Thanh Mai khí thế như vậy
có nghĩa là cô ấy ko sao cả. Tôi
muốn mở cửa gọi cô ấy. Trong khi
tôi đang cố mở bằng đc cái chốt
cửa thì nhìn thấy mẹ tôi chạy ra. Ko
đc! Bà sẽ giết cô ấy mất! Nhưng tôi
ko thể. Tôi vẫn còn rất mệt. Tôi ko
đủ sức để đẩy nổi cái chốt cửa sổ.
Tôi cố gắng bước thật nhanh
xuống nhà.
- Cô định làm loạn ở đây sao? - Mẹ
tôi quát lớn!
- Cháu xin lỗi! - Thanh Mai co rúm
người, cái môi bặm lại, hai cái mắt
nhắm chặt. Cứ như đang chờ đợi
hình phạt từ mẹ tôi!
- Cô có biết là vì cô mà hàng xóm
gọi điện sang chửi tôi ko?
- Cháu! Cháu biết lỗi rồi ạ! - Cô ấy
nói mà mắt vẫn nhắm chặt!
- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô co
rúm người thế kia?
Thanh Mai hé hé cái mắt, sợ sệt:
- Cháu sợ bác sẽ đánh cháu!
- Tôi ko giống mẹ cô. Đi đánh con
người khác!
- Bác ơi! Anh Lâm...
- Nó vẫn bệnh! Tất cả là vì cô đó!
Thanh Mai bật khóc khiến mẹ tôi
phải sững người.
- Huhuhu... huhu.... - Cô ấy khóc
ngày một to.
- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô khóc
hả? Cô nín ngay cho tôi. Ko hàng
xóm nghe thấy lại bảo tôi đánh
người.
- Bác ơi! Cháu xin bác đó! Bác cho
cháu cưới anh Lâm đi! - Cô ấy ôm
chầm lấy mẹ tôi mặc cho bà kéo
mãi cũng nhất quyết ko chịu
buông tay ra.
- Trời ơi là trời! Trên đời còn có
kiểu người thế này sao?
- Bác! Bác đồng ý bác nhá!
- Bỏ tôi ra đã! Ôm thế này tôi nghẹt
thở mất!
Thanh Mai buông ra nhanh chóng,
miệng cười toe dù mắt vẫn ngân
ngấn nước:
- Mẹ đồng ý mẹ nhé!
- Ai là mẹ cô hả?
- Là mẹ đó!
- Tôi ko phải mẹ cô!
- Nhưng là mẹ chồng con!
- Cái con bé này!
- Mẹ ơi con đói!
- Cái gì?
- Từ hôm qua tới giờ con chưa ăn
gì! Con đói thì cháu nội mẹ cũng
đói mà!
- Cái con bé này. Sao ko ăn? Tệ quá
đi! Ko biết lo cho bản thân thì phải
biết nghĩ đến con chứ! Đúng thật
là.... Còn đứng đó làm gì? Vào đây
tôi nấu mì cho.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn cái
dáng nhỏ nhắn của cô vợ tương lai
lẽo đẽo theo sau mẹ tôi khiến tôi
thấy lòng chợt vui quá. Tôi khẽ
mỉm cười thấy lòng đầy hạnh phúc.
Thanh Mai! Anh yêu em! Mẹ! Con
yêu mẹ! Con yêu hai người thật
nhiều!
------Mít ướt-----
Tôi leo lên giường giả như ko hay
biết chuyện gì và vẫn còn chìm
trong giấc ngủ. Đúng như tôi
đoán, mẹ tôi cho Thanh Mai lên
phòng thăm tôi. Bàn tay mảnh dẻ
của cô ấy khẽ đặt lên trên má tôi
rồi lướt nhẹ khắp mặt. Cứ như là cô
ấy nhớ chúng lắm và muốn ôm
trọn chúng vậy. Bàn tay cô ấy dừng
lại trên đôi môi tôi. Đôi môi khô,
nhạt phếch của một kẻ ốm yếu. Lại
một lần nữa tôi cảm nhận đc cái
bỏng rát trên má mình bởi giọt
nước mắt nóng hổi của người con
gái tôi yêu. Thanh Mai đưa hai tay
nắm chặt lấy bàn tay của tôi. Cái
siết như trao hết yêu thương và
nỗi nhớ mong của cô ấy. Tôi thấy
mình như đc tiêm hàng vạn những
liều thuốc tăng cường sinh lực. Mọi
mệt mỏi trong tôi đều tan biến. Tôi
vùng dậy, ôm choàng lấy Thanh
Mai trong sự ngỡ ngàng của cô ấy.
Cái ôm riết như ko đủ cho bao nỗi
đau khổ và nhớ mong những ngày
qua. Cái ôm như muốn giữ chặt
người mình yêu, không để phải xa
nhau một lần nữa. Cái ôm như lấp
đầy và chữa lành mọi vết thương
đau nhói trong lòng và trong hai
con tim đang yêu.
Trong khi chúng tôi ở bên nhau thì
ko biết mẹ tôi đã đi đâu. Đến tận
trưa mới thấy mẹ tôi về. Nhìn thấy
tôi, sắc mặt có vẻ tỉnh táo, tôi biết
bà vui lắm nhưng vì có Thanh Mai
nên bà tỏ ra bình thản như ko.
- Thanh Mai bữa nay ăn cơm ở đây.
- Dạ?
- Sao vậy?
- Dạ! Cháu... cháu...
- Tôi đã nói với bà Thanh rồi!
Vừa nghe thấy mẹ tôi nhắc đến
mẹ, Thanh Mai có vẻ lo sợ lắm. Cô
ấy cứ bấm ngón tay liên tục. Tôi
đoán chắc cô ấy sợ mẹ tôi đã nói
chuyện cô ấy đến đây làm loạn.
Thử nghĩ xem ai mà có thể chấp
nhận cảnh con mình lại đi biểu
tình đòi cưới chứ. Tôi khẽ đưa tay
nắm lấy bàn tay cô ấy rồi nhẹ
nhàng:
- Ko sao đâu! Ở lại ăn cơm với mẹ
và anh. Mấy hôm nay anh cũng
nhớ cơm lắm rồi đấy! - Tôi khẽ
cười để xua đi những lo lắng trong
cô ấy. Thanh Mai mỉm cười nhưng
liếc sang mẹ tôi thì cô ấy vẫn còn
gượng gạo lắm.
- Thôi ko phải đứng đó mà tình
cảm. Vào đây phụ tôi một tay nấu
nướng. - Bất giác tôi thấy Thanh
Mai run lên. Cô ấy khổ sở quay
sang tôi cầu cưú. Cô ấy thì biết nấu
nướng gì đâu mà phụ mẹ tôi chứ.
Qủa này thì tiêu thật rồi. - Ơ hay,
còn đứng đó làm gì?
- Dạ... dạ cháu vào đây ạ! - Cô ấy
vừa đi vừa ngoái lại, cái mặt mếu
máo trông đến là thảm hại. Tôi chỉ
còn biết khẽ cười: "Thôi cố đi em,
đừng làm vỡ hay cháy cái gì là đc!"
Một tiếng đồng hồ sau, mẹ tôi và
Thanh Mai trở ra với một mâm đầy
thức ăn. Một kì tích xảy ra. Ko có
một cái gì đổ vỡ hay cháy khét. Mẹ
tôi cũng ko kêu than gì cả ngoài
câu:
- Bữa nay toàn tôi nấu đó, chỉ dám
nhờ em yêu của anh phụ lạt rau
với thái củ thôi đó.
- Cám ơn mẹ! - Tôi khẽ cười trong
khi Thanh Mai cái mặt tái lại. - Thôi
ăn cơm nào. Nhớ cơm mẹ nấu
quá! - Tôi gắp lia lịa thức ăn vào
bát mẹ, và bát Thanh Mai.
- Tưởng mày quên bà mẹ này rồi! -
Tôi cười khì rồi gắp thức ăn và một
miếng to đoành. Mẹ tôi cũng bắt
đầu dùng bữa. Nhưng riêng Thanh
Mai cái tay vẫn để dưới bàn, chẳng
thấy cầm bát ăn cơm gì cả.
- Sao vậy? - Mẹ tôi đặt bát xuống
hỏi.
- Em mệt ở đâu à? - Tôi cuống quýt.
- Dạ ko!
- Vậy sao ko ăn đi! Hay phải để tôi
mời?
- Dạ ko ạ! - Thanh Mai vội vã cầm
đũa lên, nhưng ngay tức khắc tôi
và mẹ phải giật mình. Tay phải cô
ấy một dòng máu chảy dài xuống
cả cổ tay. Tôi vội kéo tay cô ấy lại.
Một vết cắt sâu hoắm trên ngón tay
trỏ.
- Em bị đứt tay sao ko nói gì hả?
- Cái con bé này, đứt tay sao ko nói
một tiếng. Để máu chảy nhiều thế
kia à.
"Hu hu..." - Cô ấy bật khóc trong sự
ngỡ ngàng của cả mẹ và tôi. Nước
mắt chảy ra như suối, ướt đầm đìa
cả cổ áo.
- Con bé này, ai làm gì mà khóc
như mưa thế? - Thanh Mai đưa
cánh tay còn lại lên gạt nước mắt,
nghẹn ngào:
- Con... sợ bác mắng con... hậu đậu,
vụng về... nên bị đứt tay đau lắm
cũng ko dám nói! Huhu... con đau
lắm! - Máu chảy đúng là càng lúc
càng nhiều.
- Thằng Lâm, còn ngồi đấy làm gì?
Lấy bông băng lại đây. - Tôi như
sực tỉnh chạy như bay lên phòng
lấy bông băng.
Mẹ tôi tỉ mỉ chấm vết cắt bằng
thuốc đỏ. Thanh Mai nước mắt vẫn
chảy dài.
- Con bé này thật là! Đau một tí rồi
nó khác khỏi.
- Huhu...
- Đã bảo ko khóc nữa rồi mà! Lớn
từng này tuổi rồi còn khóc nhè.
- Bác ơi! Bác đừng mắng con! Con
sợ lắm!
- Hả? - Mẹ tôi nhìn bộ dạng của
Thanh Mai chỉ biết lắc đầu. - Con
gái gì mà yếu đuối thế? - Mẹ tôi
nghiêm mặt. - Ko khóc nữa. Gìơ có
con rồi, ko đc khóc ko con nó sinh
ra lại giống mẹ. Ơ hay... con bé
này...
Phần 15
Hôm nay tôi và mẹ sẽ sang nhà
Thanh Mai để nói rõ chuyện của
chúng tôi. Hoá ra sáng ngày hôm
qua, mẹ tôi và bà Thanh đã hẹn
gặp nói chuyện với nhau. Tôi ko
biết có phép màu gì mà giữa hai
bà mẹ khó tính có thể ngồi nói
chuyện và đưa đến kết quả là có
buổi nói chuyện giữa hai bên gia
đình như ngày hôm nay.
Năm con người ngồi trong phòng
khách. Tôi và Thanh Mai là căng
thẳng hơn cả. Mẹ tôi nhìn tôi và
Thanh Mai rồi bảo:
- Hôm qua, mẹ và bà Thanh đã nói
chuyện với nhau. Thật sự mà nói
cả mẹ và bà Thanh đều ko bằng
lòng với việc làm của hai con. Các
con thật thiếu suy nghĩ và quá
nông nổi. Các con đã phạm một sai
lầm mà hai mẹ ko thể chấp nhận.
Hai con đã làm cho mọi người quá
mệt mỏi và thất vọng. Mẹ luôn tự
hào về con Lâm ạ, nhưng vì chuyện
này mẹ thật sự thấy buồn. - Lời mẹ
như cứa vào da thịt tôi. Tôi biết
mình đã sai, quyết định này của tôi
và Thanh Mai thật sự đã đi quá xa
và chẳng thể dừng lại. Có lẽ đúng là
nó quá nông nổi. Nhưng tôi ko thể
trách ai, tôi mới là kẻ đáng trách,
một thằng đàn ông đã trưởng
thành, đã 30 tuổi đầu lại có thể
chấp nhận và đồng tình với kế
sách chẳng mấy hay ho này của cô
người yêu chưa học hết THPT.
Nhưng chúng tôi thực sự yêu
nhau! Người ta vẫn nói khi người
ta yêu người ta thường mù quáng
mà. Và chúng tôi dám chấp nhận
tất cả vì tình yêu đích thực của
mình.
- Gìơ có nói thêm gì thì cũng đã
muộn. Chuyện đã rồi. Con dại thì
cái mang. - Bà Thanh thở dài. - Mẹ
nào cũng muốn con cái mình tốt
cả, nhưng nếu hai con đã quyết
định đến với nhau, mẹ và bác Kim
ko can thiệp gì. Chỉ có điều, các con
phải tự chịu trách nhiệm lẫn nhau.
Cuộc sống gia đình có nhiều điều
ko dễ dàng như các con nghĩ. Nhất
là giờ các con sắp làm cha làm mẹ.
Các con phải biết bảo ban nhau,
phải biết giữ gìn tình cảm vợ
chồng, cũng như cùng nhau xây
đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy
con cái. - Bà Thanh quay sang tôi. -
Cậu Lâm thì ko nói làm gì. Cậu đã
có sự nghiệp nhất định. Nhưng
còn con Thanh Mai nhà tôi, nó thì
học hành ko tốt, nghề nghiệp thì
chưa có. Tôi nghĩ đó là gánh nặng
cho cậu và cũng cho cả bà Kim
nữa. Nhưng vì hai con đã gây hậu
quả quá lớn, và cũng chính hai con
muốn đến với nhau nên hai con
phải tự chịu trách nhiệm. Mẹ cũng
mong hai con biết lỗi lầm của mình
và phải trưởng thành hơn nữa.
Tôi và Thanh Mai lặng im ko nói gì
cả. Những lời hai bà mẹ nói đủ để
chúng tôi hiểu mình phải chịu
trách nhiệm lớn thế nào. Nhưng
chúng tôi cũng vui lắm, vì giờ tất
cả có nghĩa là chúng tôi sẽ đc
chung sống với nhau. Tôi biết
gặng nặng gia đình là rất lớn
nhưng đc sống với ng mình yêu thì
còn gì hạnh phúc hơn. Chúc cho
lựa chọn của chúng tôi là ko hề sai
lầm!
Trước khi đám cưới đc tổ chức,
mọi người đã đề ra điều kiện cho
chúng tôi đó là Thanh Mai phải thi
đỗ tốt nghiệp. Đó cũng là điều tôi
mong mỏi ở cô ấy. Tôi và Thanh
Mai biết những kiến thức cô ấy có
được thật sự quá mong manh cho
việc đỗ tốt nghiệp. Vì vậy chúng tôi
lại bắt đầu lao vào ôn luyện cho
Thanh Mai. Thời gian thi chẳng còn
nhiều nên cô ấy phải nỗ lực nhiều
lắm. Nhìn cô ấy gầy hẳn bởi những
đêm thức trắng để học bài, sáng lại
vội vã đến trường, tôi thấy lòng
mình nhoi nhói. Người ta vẫn nói
sức mạnh của tình yêu lớn lắm!
Mong rằng nó sẽ giúp cho Thanh
Mai bé bỏng của tôi đủ sức để
vượt qua giai đoạn khó khắn này!
------Cô bé Hy - Un.-------
Thanh Mai hút cốc sinh tố sữa
chua nhìn tôi:
- Anh ơi! Chị Thanh Trúc dạo này
buồn lắm! Có lẽ là vì chuyện chị ấy
và ông Chan. Làm thế nào để cho
mẹ đồng ý nhỉ?
- Khó thật đấy!
- Mẹ đã quá đau đầu vì chuyện của
em rồi, giờ thêm chuyện của chị
chắc mẹ đến bệnh mất! - Cô ấy thở
dài, hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra
cửa kính. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay
cô ấy, mỉm cười.
- Em tinh ranh lắm mà! Sao ko nghĩ
cách giúp chị!
- Giúp chị Trúc á! - Cô ấy nhăn cái
mũi lại giả đò đăm chiêu suy nghĩ.
- Ừm! Phải nghĩ cách giúp chị ấy
mới đc! - Nghe cô ấy nói tôi hơi
giật mình. Tôi chỉ đùa cô ấy thôi
chứ cô ấy mà nghĩ cách ko khéo lại
giống chuyện của chúng tôi, làm
bà Thanh sốc thêm cú nữa.
Tôi giờ như đã là con rể trong nhà,
thế nên bà Thanh cũng rất hay làm
cơm vào thứ 7 gọi tôi đến ăn cùng.
Hôm nay cũng ko ngoại lệ. Đi làm
về cái là tôi rẽ thẳng đến nhà
Thanh Mai luôn. Chà đúng là tiếp
đãi con rể quý có khác, mẹ vợ tôi
chuẩn bị nhiều thức ăn lắm! Mà
hôm nay Thanh Mai thật lạ, mọi lần
là hay lăng xăng chạy ra chạy vào
chỗ mẹ nấu ăn, chẳng phải là giúp
mẹ nấu nướng gì đâu mà cốt là để
nhúp nháp thức ăn, thế mà hôm
nay trong khi thức ăn ngon rất
nhiều mà chẳng thấy cô ấy thiết
tha gì, cứ thấy thấp thỏm, ngóng
Thanh Trúc đi làm về.
Vừa thấy tiếng xe máy Thanh Trúc
về cô ấy đã lao như bay ra đón.
Nhớ chị gái đến thế sao? Chắc sắp
lấy chồng nên tình cảm nó tràn trề!
Tôi đang phụ giúp mẹ vợ dọn đò
ăn ra thì thấy Thanh Trúc và Thanh
Mai vào nhưng dẫn theo một đứa
bé gái chắc tầm 6, 7 tuổi. Con bé có
mái tóc đen xoăn tự nhiên, đôi mắt
tròn và sáng, cái môi nhỏ xíu, đỏ
mọng. Chiếc váy chấm bi hồng
càng tôn lên vẻ đáng yêu của nó.
- Chào bà và chú đi Hy - Un.
- Dạ! Con chào bà, con chào chú!
Bà Thanh ngạc nhiên:
- Con ai vậy Thanh Trúc?
- Dạ con của tổng giám đốc. Ông ấy
phải đi công tác một tuần nên gửi
bé Hy - Un nhờ con trông giùm. -
Vừa nghe đến đó tôi giật mình. Gìơ
thì tôi đã hiểu tại sao hôm nay
Thanh Mai của tôi lại lạ như vậy. Tôi
cam đoan sự có mặt của bé Hy - Un
ở đây chắc chắn có bàn tay của cô
ấy.
- Hoá ra là con của ông Chan hả?
Đúng là gái Hàn Quốc có khác xinh
quá! - Bà Thanh vui vẻ cầm tay đứa
bé. - Lại đây con, vào ăn cơm cùng
bà nào.
- Dạ!
- Ngoan quá! Mà này sao con bé
nói tiếng Việt sõi thế?
- Bé theo ông Chan sang Việt Nam
từ năm 1 tuổi mà mẹ!
- Vậy à? Thế Hy...
- Dạ, con tên Hy - Un ạ!
- Con ngoan quá! Thế con học lớp
mấy rồi?
Con bé xoè tay ra đếm:
- 1, 2.. Dạ 2.... ạ! - Bà Thanh và
chúng tôi bật cười trc hành động
ngộ nghĩnh của con bé! Tôi và bà
Thanh mải cười mà ko hề nhận ra
có hai cô nàng nhìn nhau cười tinh
quoái.
Chúng tôi bắt đầu dùng bữa. Cuộc
nói chuyện chỉ xoay quanh cô bé
Hy - Un đáng yêu.
- Thế ba Chan có hay đưa con đi
chơi ko?
- Dạ ít lắm! - Con bé cười toe -
Nhưng cô Trúc hay đưa con đi
công viên nhảy nhà phao lắm! Con
thích chơi cả nhà bóng nữa! - Bà
Thanh nhìn Thanh Trúc, chắc bà
cũng hơi ngạc nhiên trc sự quan
tâm của cô con gái với con ông
tổng giám đốc lại nhiều như vậy.
Thanh Trúc chỉ biết khẽ cười
gượng gạo.
- Thế chắc Hy - Un quý cô Thanh
Trúc lắm nhỉ? - Thanh Mai vừa lên
tiếng con bé đã gật đầu lia lịa.
- Dạ Hy - Un yêu cô Thanh Trúc lắm!
Ba Chan cũng yêu cô Thanh Trúc. -
Bà Thanh giật mình xít rơi đũa. -
Ba con khen cô Thanh Trúc vừa
xinh đẹp lại vừa giỏi giang. Ba bảo
sau này nếu con ngoan và học giỏi
con cũng giống cô Trúc! - Con bé
lại cười, nụ cười đẹp như một
thiên thần. Và hình như cũng có
một nụ cười nở trên môi bà Thanh.
Phần 16
Một tuần ko phải là một con số lớn
nhưng cũng ko quá nhỏ để làm
nên một điều kì diệu. Tôi đã nghĩ
như thế khi cô bé Hy - Un đến ở
nhà mẹ vợ tôi. Trong suốt một
tuần này, con bé vẫn đến trường đi
học, và sinh hoạt bình thường
cùng với 3 mẹ con bà Thanh.
Thanh Trúc thì bận đi làm, Thanh
Mai thì phải đi học, và tất nhiên
việc chăm sóc, đưa đón con bé bà
Thanh phải kiêm cả.
Sáng nào, bà Thanh cũng cứ đi tập
thể dục về là lên phòng gọi bé Hy -
Un dậy, nhắc bé đánh răng, rửa
mặt, thay quần áo, ăn sáng, rồi đưa
bé đến trường. Con bé có vẻ quý
bà Thanh lắm, có khi nó quấn quýt
bên bà Thanh còn nhiều hơn là
bên Thanh Trúc và Thanh Mai.
Thanh Mai lúc nào cũng than vãn:
"Nó ngủ trưa dậy, ko thấy mẹ em
đâu là y như rằng nó hỏi suốt. Nào
là bà đâu rồi?, nào là bà đi đâu vậy
dì? Nào là bà đi bao gìơ về!..."
Nhưng trong suốt một tuần này,
Thanh Mai cũng hay hớn hở khoe
tôi: "có con bé mẹ em vui hẳn, nhà
lúc nào cũng có tiếng trẻ con. Kế
sách của em cũng tuyệt quá anh
nhỉ?!?" Ừ thì công nhận Thanh Mai
của tôi có cái đầu cũng khá thông
mình. Cái đầu với một núi các trò,
thật sự tôi phải thua cô bé của tôi
ở cái khoản này.
Một tuần cũng đã trôi qua. Hôm
nay bà Thanh làm cơm mời cả tôi
và ông Chan cùng đến dùng bữa.
Tôi đến từ sớm phụ đưa mẹ vợ đi
ra siêu thị mua đồ ăn. Con bé Hy -
Un cũng nhất quyết đòi đi theo, nó
cứ bám riết bà Thanh như hình với
bóng, bà đi đâu nó cũng đi theo
đấy. Ra đến siêu thị, con bé lăng
xăng chạy nhảy khắp nơi, gặp ai
nó cũng lễ phép chào, líu lo suốt
buổi. Nhìn con bé trông xinh xắn,
lại tây tây nên ai cũng nhìn và bắt
chuyện.
- Ôi cháu bác ạ? Xinh quá!
- Cháu ngoại tôi đấy! Người Hàn
Quốc đó nhá! - Tôi ko biết bà
Thanh nói đùa hay thật nữa chỉ
biết trông bà lúc đấy thì vui ra mặt.
Bữa cơm với đầy đủ mọi người
quây quần và tất nhiên ko thể
thiếu nhân vật chính là ông Chan.
Chúng tôi trò chuyện vui vẻ với đủ
thứ đề tài, từ món canh cua bà
Thanh nấu quá ngon, đến việc thi
cử của Thanh Mai, hay những câu
chuyện thú vị của bé Hy - Un trong
những ngày ở đây. Bữa cơm diễn
ra vô cùng thân mật và vui vẻ, ai
cũng đều thấy thoải mái và ngon
miệng vô cùng.
Ăn cơm xong mọi người lại quây
quần trong phòng khách ăn đồ
tráng miệng còn bé Hy - Un thì ra
hiên đùa nghịch với con mèo mun
con, bà Thanh mới mua về cho con
bé chơi. Thanh Trúc khéo léo gọt
hoa quả. Bà Thanh lặng lẽ nhìn
ông Chan khi thấy ánh mắt mang
rõ vẻ khác thường của một ông
chủ với cô nhân viên. Ánh mắt
dành cho người mà ta yêu thì
đúng hơn.
- Hai con yêu nhau đc bao lâu rồi,
Thanh Trúc? - Bà Thanh vừa buông
câu hỏi cả 4 người chúng tôi đều
phải há hốc miệng.
- Dạ!... - Giọng Thanh Trúc run lên
rõ trong cuống họng. Ông Chan
đặt miếng lê xuống bàn, nhìn bà
Thanh đáp:
- Có lẽ cô đã biết mọi chuyện. Cháu
và Thanh Trúc yêu nhau cũng đc
gần 2 năm.
- 2 năm? - Cả tôi, Thanh Mai và bà
Thanh cũng đều phải ngạc nhiên.
Hai năm, cả một quãng thời gian
như thế mà Thanh Trúc có thể giữ
kín đến cả mẹ và em gái đều ko
hay biết.
- Con xin lỗi! Tại con sợ mẹ sẽ ko
chấp nhận chuyện tình cảm này
nên con mới phải giấu mọi người
như thế.
Bà Thanh thở dài:
- Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh
tính! Tôi đã biết chuyện kể từ khi
Hy - Un đến đây. Nếu ko phải con
bé nó ngoan thế thì hai anh chị
mệt với tôi rồi đấy!
Trong khi Thanh Trúc và ông Chan
còn chưa biểu lộ gì thì Thanh Mai
đã nhảy cẫng lên:
- Hoan hô mẹ! Mẹ thật là tuyệt vời -
Cô ấy chạy lại ôm hôn bà Thanh rối
rít cứ như người đc bà Thanh chấp
nhận chuyện tình cảm là cô ấy ko
bằng.
- Tôi còn chưa trị tội cô đó. Tôi biết
thừa là cái trò này chả ai khác
ngoài cô đâu đấy.
- Eò, con phảỉ là người có công
chứ! Mà ko có con sao mẹ có đc cô
cháu gái ngoại Hàn Quốc yêu thế
kia. Suốt ngày bà ơi!
Thanh Mai vừa dứt lời, bé Hy - Un
đã từ ngoài chạy vào mếu máo:
- Bà ơi! Con mèo nó cào xước tay
con!
- Đâu lại đây bà xem nào, con mèo
hư thật, dám làm đau cháu bà.
Nhìn cảnh hai bà cháu chúng tôi
ko khỏi bật cười. Không khí gia
đình vui cứ như đêm 30 tết. Thế
đấy, điều kì diệu đã xảy ra và tôi
hạnh phúc lắm khi nó đc tạo nên
phần lớn là công của cái đầu lắm
trò - cô nàng bé bỏng của tôi!
Chương XXXIV: Đêm tình yêu!
Ngày mai là Thanh Mai đã đi thi tốt
nghiệp rồi. Cả một tuần nay chúng
tôi ko gặp nhau. Tôi nhớ cô ấy lắm
nhưng tôi phải để cho cô ấy có
thời gian ôn luyện. Trong suốt một
tuần, trc sự tham mưu của anh
chàng Đức tôi đã quyết định làm
một món quà tặng cô vợ của tôi.
- Mai em thi rồi đấy! Ko cho em
ngủ còn gọi em ra đây làm gì? -
Đang toe toét cười khi thấy cô ấy
ra thì ngay lập tức bị cô ấy dội cho
gáo nước, tắt luôn. - Đứng đó làm
gì thế? Ko đi đâu à? Hay gọi em ra
đây chỉ để ngắm?
Tôi ỉu xìu, lắc đầu:
- Ko! Đi ra chỗ này.
- Sao mặt buồn thế? Rủ người ta đi
mà cái mặt buồn thế kia à? - Đáng
ghét thật đấy, trong khi tôi hớn hở
muốn cho cô ấy một điều bất nhờ
trc khi thi thì cô ấy lại cau có mặt
mày như thế. Ko buồn mới lạ. - Mặt
mà buồn như thế ứ thèm đi đâu!
- Hì! Ko! Ko! Vui rồi nè! - Tôi ngay
lập tức phải ngoác cái miệng ra
cười. Thanh Mai nhăn mũi "xí" một
cái rồi toe toét khoác tay tôi.
- Đi thôi nào anh yêu!
Chúng tôi đi ra khuôn viên gần nhà
Thanh Mai. Gìơ đã hơn 11 giờ nên
khuôn viên vắng chẳng còn ai.
- Em nhắm mắt lại. Cấm ti hí đó. Ăn
gian là anh phạt đó.
Thanh Mai nhắm nghiền đôi mắt,
nhăn nhó:
- Em nhắm chặt rồi. Nói nữa là
người ta mở mắt bây giờ đó!
- Đừng, đừng nhắm một tí thôi.
- Mở mắt ra đi em! - Tôi thì thầm
bên tai Thanh Mai. Đôi mắt cô ấy từ
từ mở ra. Cả một khoảng đất rộng
xung quanh chúng tôi sáng bừng
bởi những ánh nến lung linh và
những dây đèn nhấp nháy chăng
thành dòng chữ: "Thi tốt em yêu
nhé".
Tôi thấy rõ đôi mắt sáng niềm vui
và nụ cười đầy bất ngờ trên môi
Thanh Mai. Chưa hết bất ngờ, tôi
bê ra một bình thủy tinh đựng đầy
hạc giấy, đc trang trí vô cùng xin
xắn và dễ thương, giơ ra trc mặt
cô ấy, đôi mắt tôi khẽ nhắm chặt:
- Người ta nói nếu gấp đc 1000
con hạc giấy bạn sẽ có một điều
ước. Nay trong tay tôi đang có
1000 con hạc giấy, tôi cũng muốn
có một điều ước. Nhưng tôi ko ước
cho bản thân tôi mà tôi muốn
dành nó cho người con gái tôi yêu.
Người quan trọng nhất với tôi lúc
này. Điều ước đó là cô ấy sẽ đủ tự
tin để thành công trong kì thi tốt
nghiệp ngày mai. - Tôi khẽ mở mắt.
Tôi nhìn rõ ánh mắt tràn đầy yêu
thương và hạnh phúc mà Thanh
Mai trao cho tôi. Cô ấy đón lấy chiếc
bình hạc giấy, kiễng chân và dướn
người. Nhẹ nhàng, dịu êm và ngọt
ngào. Cô ấy trao cho tôi một nụ
hôn cháy bỏng. Những cây nến
như lung linh hơn, trái tim tình yêu
của chúng tôi như rực rõ hơn, đẹp
hơn. Và tình yêu trong mỗi chúng
tôi đêm nay như đc chắp thêm đôi
cánh. Đêm như huyền bí hơn và nụ
hôn vẫn đang ngọt ngào!
- Anh gấp tất cả sao? 1000 con?
- Thật ra... - Tôi gãi tai. - Chắc
khoảng gần 100 con?
- Thế còn 900 còn lại?
- Anh nhờ cậu Đức! Cậu Đức lại
nhờ các nàng của cậu ấy... và các
nàng ấy có nhờ ai nữa ko thì anh
chịu!
"Bụp"
- Oái sao lại đấm anh!
- Thế mà cũng đòi! Làm người ta
cảm động gần chết! Hoá ra là toàn
nhờ người khác gấp hộ!
- Nhưng anh đã cắt tất cả chỗ giấy
để gấp 1000 con hạc này đó! Em
xem này - Tôi chìa ngón tay vẫn
còn thương tích - anh cắt rộp cả
tay này!
Thanh Mai cầm ngón tay đau của
tôi ngắm nghía.
- Ko phải giả!
- Ý em là anh nói dối hả?
- Uk! Hì
- Dám nói anh thế hả? Có đứng lại
ko? Anh mà bắt được thì chết với
anh.
- Ông già, đố đuổi đc em đó! - Cô
ấy cười, tiếng cười trong trẻo vang
khắp cả khuôn viên.
Chương XXXV: Anh yêu em nhiều
lắm!
Ngày thứ nhất.
"Mẹ mua cho em con heo đất.
Mẹ mua cho em con heo đất... í o í
ò.
Ngày hôm nay em vui lắm
Cầm heo trên tay em ngắm... í ò í o
Làm sao cho heo mau lớn
Làm sao cho heo mau lớn í o í ò
Heo ko đòi ăn cơm
Heo ko đòi ăn cám
---------------------------
Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ
Em ko thèm mua kem
Em ko thèm mua bánh
Em để dành cho heo
Em lì xì cho heo đất 200 mỗi ngày
Này heo ơi ngoan nhé í o
Này heo con ơi mau lớn í o
..."
Nhạc chờ của Thanh Mai đó. Đã
hơn 18 tuổi đầu, chưa kể sắp lấy
chồng đến nơi rồi mà cô ấy vẫn
chả khác con nít tẹo nào. Hai cuộc
gọi nhỡ. Ko biết là cô ấy đã dậy
chưa hay vẫn còn tít mít trong
chăn. Hôm nay thi rồi, mà tôi biết
cái tật ngủ nướng lại thêm bệnh lề
mề của cô ấy nên phải gọi dậy
sớm. Hôm thi đầu tiên ko thể đi trễ
đc.
- A lô... - Giọng đầy ngái ngủ.
- Dậy đi em yêu!
- Em vẫn buồn ngủ lắm!
- Ko đc! Dậy sớm chuẩn bị đi, anh
đến đón đi ăn sáng rồi đưa đi thi
luôn.
- Cho em ngủ thêm một tí thôi!
Hôm qua ngủ muộn mà.
- Thôi nào, dậy đi. Ko anh gọi mẹ
mẹ lại quạt cho bây giờ!
- Đáng ghét! - Đầu dây bên kia đã
tắt. Nhưng tôi biết rõ là cô nàng
của tôi vẫn chưa ra khỏi cái
giường đâu. Thôi thì cho vua ngủ
nướng ngủ thêm 5 phút nữa vậy.
- Dậy chưa đó!
- Dậy rồi mới nghe điện thoại đc
chứ!
- Nhưng chưa ra khỏi chăn đúng
ko?
- Mùa hè em có đắp chăn đâu!
- Trời! Thôi dậy đi, nửa tiếng nữa
anh lái xe qua đón.
- Đi ô tô à?
- Ừ!
- Ko đi ô tô đâu!
- Sao vậy.
- Đi thi chứ có phải đi đâu đâu. Em
ko thích đi ô tô đi thi đâu. Có đi thì
đi xe máy thôi!
Trời đất! Đi xe máy thì tôi biết kiếm
đâu ra. Nhà có mỗi cái ô tô thôi.
Thế là tôi lại phải lái xe lao như bay
đến nhà cậu Đức mượn xe. Tôi
bấm chuông bao lâu mới thấy cậu
ta ra mở cửa. Quần áo thì xộc xệch.
Cái áo lại còn mặc trái nữa. Chắc
chắn chàng ta vừa quơ vội đống
quần áo vương vãi trên sàn nhà
đây.
- Sếp!... Sao sáng sớm đã đến nhà
em thế!
- Tôi đang vội. Hôm nay cậu cho tôi
mượn xe máy đc ko.
- Sao lại phải mượn xe em? Con ô
tô của sếp hỏng à?
- Ko! Hỏng thì tôi lái tới đây kiểu gì.
Thanh Mai ko thích đi ô tô đi thi.
- À ra vậy! Rồi, sếp cứ lấy con xe
em đi tạm.
- Anh ơi làm gì ngoài đó mà lâu
vậy? - Một cô gái trẻ tóc xoã ngang
vai, mặc trên mình mỗi cái áo cánh
dài tay của cậu Đức.
- Em ra đây làm gì chứ! Vào nhà đi,
anh đang nói chuyện với sếp! - Cô
gái đi thẳng vào nhà ngay. Cậu Đức
nhìn tôi gãi tai. Tôi đoán ko sai mà.
- Thôi lấy xe nhanh cho tôi rồi còn
vào ko em nó đợi!
- Sếp!...
Thanh Mai ngồi sau xe cười nói
mãi ko thôi. Ai đời ngồi sau xe
ngươì yêu, lại sắp là chồng nữa
chứ, mà cô ấy chả ôm eo gì cả, hai
tay hết dang rộng lại đưa lên cao.
Cứ hồ hởi đón gió trời!
- Vợ ôm eo chồng đi!
- Ôm gì mà ôm! Phải kiêng!
- Kiêng gì?
- Đỏ tình đen bạc! Ông già ạ! Hì...
Hôm nay ko ăn bánh mì ốp la đâu
nhá!
- Sao thế?
- Phải ăn xôi đỗ! Ngốc thế! - Hôm
nay tôi mới phát hiện thêm, cô
nàng của tôi còn mắc bệnh mê tín!
Tôi ở công ty làm việc mà mắt cứ
dán vào đồng hồ, đếm từng giây
từng phút. Ko biết Thanh Mai của
tôi thi cử thế nào, chứ tôi lo lắm!
Kiến thức của cô ấy ko chắc, hơn
nữa ko biết cô ấy có gây ra chuyện
gì ko! Cô ấy là chúa gây chuyện mà.
Nhỡ lại... Mà thôi, tôi tin ở Thanh
Mai mà. Cô ấy đã cố gắng ôn luyện
rất chăm chỉ. Chắc chắn là cô ấy sẽ
đỗ thôi.
- Em thi thế nào? Làm đc chứ?
- Cũng tuỳ, văn em chém gió hết.
Gặp ông bà nào đầu óc bay bổng,
trí tưởng tượng phong phú thì
chắc ko đến nỗi, còn ông bà nào
trọng kiến thức và lời văn trau
truốt thì em đứt! - Cô ấy làm tôi
đau tim.
Ngày thứ 2.
- Anh ơi em đau bụng!
- Chết! Sắp thi rồi còn đau bụng là
sao?
- Làm sao em biết đc! Anh phải hỏi
cái bụng em chứ?
- Thế sáng ngoài xôi ra em có ăn gì
ko?
- Có! Sữa chua, mận, hình như cả
xoài dầm nữa thì phải! - Ôí trời đc
buổi cô ấy dậy sớm học bài thì... ăn
lắm thứ thế. Ko đau bụng mới lạ!
Ngày thứ 3.
- Thôi chết anh ơi! Em quên máy
tính ở nhà rồi!
- Thi toán mà em còn quên máy
tính! Thôi đợi anh, anh phi nhanh
về nhà! - Nói rồi tôi lao xe máy phi
như bay về nhà lấy máy tính. Còn
chưa kịp thở ra hơi thì:
- Anh ơi!
- Gì?
- Thật ra... em có máy tính. Chắc mẹ
hay chị Trúc bỏ vào giùm em rồi! -
Cô ấy rụt rè rút cái máy tính từ
trong túi sách ra.
- Hì... Ko sao! Coi như là anh tập thể
dục vậy. Thôi mau vào đi, nhớ thi
tốt đấy - Tôi tức đến nghẹn cổ! Cái
mặt tôi cười mà cứ như khóc!
****
- Thế nào rồi em? Điểm thi đỗ chứ?
- ... - Mặt Thanh Mai buồn thui, cô
ấy chẳng nói câu gì cả.
- Sao vậy? Có điểm thi rồi mà, em
đc bao điểm?
- Em... - Cô ấy choàng tay ôm chặt
lấy cổ tôi rồi khóc nấc lên. Tôi thấy
tim mình thắt lại, cổ họng nghẹn
đắng. Tiếng cô ấy khóc mỗi lúc một
to hơn. Tôi cố gắng lấy lại bình
tĩnh, an ủi cô ấy.
- Thôi, ko sao! Vẫn còn đợt 2 thi lại
mà. Từ giờ đến lúc đấy, mình chăm
chỉ học hơn nữa là đc thôi. Đừng
khóc nữa. - Tôi nhẹ nhàng kéo tay
cô ấy ra. Ko một giọt nước mắt. Đôi
mắt khô ro. Cái miệng còn toe toét
cười. - Này, anh tưởng em khóc.
Trượt mà cười tươi thế à?
- Em có nói trượt bao giờ đâu! Tự
anh suy đoán đấy chứ! - Cô ấy cười
tinh quoái.
- Thế có nghĩa là em đỗ rồi phải
ko? - Mắt tôi sáng trưng.
- Hì... - Cô ấy vênh cái mặt trắng
hồng lên, tự đắc. - Tất nhiên. Thanh
Mai mà lại!
"Cốp".
- Á! Sao anh lại cốc đầu em?
- Cho chừa cái tội dám chọc anh.
Biết anh lo thế nào ko?
- Hì! - Cô ấy lại cười toe. - Biết mới
chọc mà!
Bất chợt tôi ôm chặt cô ấy vào
lòng. Cái siết thật mạnh. Cô ấy ngạc
nhiên lắm. Cứ đứng yên ko hiểu
hành động của tôi.
- Thanh Mai! Vậy là chúng ta sắp đc
lấy nhau rồi. Anh nhớ em lắm! Anh
yêu em nhiều lắm! - Mái đầu cô ấy
ngả sát vào bờ ngực tôi, đôi tay cô
ấy ôm chặt lấy tôi.
- Em cũng yêu anh nhiều lắm!
Dưới nắng chiều, hoàng hôn
buông rơi, hồ nước phẳng lặng,
hàng cây xanh mát, những ghế đá
lặng im, có một nụ hôn nhẹ nhàng
và ngọt ngào.
Chương XXXVI: Đám cưới hoàn mĩ!
Cuối cùng thì ngày mà chúng tôi
mong đợi cũng đã đến. Mẹ tôi và
bà Thanh hối hả chuẩn bị cho cái
đám cưới này lâu lắm rồi. Mọi thứ
đc lên danh sách, chuẩn bị chu
đáo. Vì đám cưới lần này quan
khác đến dự rất đông, lại có nhiều
nhân vật có máu mặt, quan sếp to
nên hai bà mẹ quyết định phải tổ
chức một đám cưới hoàn mĩ nhất.
Quyết định cuối cùng đc đưa ra là
mở tiệc đứng, tất nhiên địa điểm
đã đc chúng tôi giới thiệu đó là bãi
đất trống "Khoảng Lặng".
Đám cưới của chúng tôi đc tổ chức
theo kiểu Hàn Quốc. Cái này thì
khỏi nói vì tất nhiên có phần của
ông Chan ở đây rồi. Chiếc cổng hoa
với rực rỡ những sắc hoa mùa hè,
hai bên cột cổng đc sơn màu hồng
phấn đẹp lung linh. Tấm thảm đỏ
đc trải dài từ đầu cổng ra tận nơi
cha xứ đứng tuyên bố. Hai bên là
những hàng khách ngồi tham dự.
Những lãng hoa to và những chùm
bóng bay rực rỡ sắc màu. Còn có
cả hệ thống phun nước làm mát
không khí nữa. Đám cưới của
chúng tôi tổ chức vào mùa hè mà.
Mọi người ai cũng hồ hởi, nóng
lòng muốn xem hai cô tiểu thư
xinh đẹp của nhà bà Thanh và hai
chàng rể quý của bà. Chí ít thì cũng
một người là trưởng phòng của
một tổng công ty lớn, một người
lại là tổng giám đốc công ty liên
doanh với nước ngoài hơn nữa lại
là người Hàn Quốc, ko tò mò mới
lạ. À quên, chắc các bạn đang bất
ngờ, đám cưới này ko phải chỉ tổ
chức cho riêng mình tôi và Thanh
Mai đâu, Thanh Trúc và ông Chan
cũng cùng cưới với chúng tôi mà.
Niềm vui đc nhân đôi đó!
Chúng
tôi từng đôi sánh bước bên nhau
bước trên tấm thảm đó tiến tới
chỗ cha xứ trong tiếng nhạc êm du
và những nụ cười chúc phúc của
mọi người. Nhưng dẫn đầu lại là cô
bé Hy - Un trong bộ cánh thiên
thần, đầu đội vương niệm, tay sách
giỏ đựng đầy cánh hoa hồng. Tiếp
đến là cặp đôi Thanh Trúc và ông
Chan. Thanh Trúc đẹp lắm. Cô ấy
mặc bộ váy cưới ngắn chưa đến
đầu gối nhưng tà sau thì dài lê thê.
Bộ này là do ông Chan đích thân
đặt ở bên Hàn Quốc đó. Trông cô
ấy thường ngày đã đẹp, hôm nay
trang điểm cô dâu trông hiền dịu
và xinh đẹp vô cùng. Mọi người ai
cũng xít xoa khen ngợi. Cuối cùng
là cặp đôi của chúng tôi. Thanh Mai
thì khác, cô ấy chọn bộ váy cưới
theo thiết kế của người Việt Nam.
Bộ váy cưới trắng dài chạm đất, đc
điểm những hoạ tiết ren, ngọc và
đá đẹp mắt. Chiếc váy cưới quây bó
sát bờ ngực cô ấy để lộ bờ vai
mềm trắng mịn và tấm lưng mảnh
mai. Đầu đội dế trắng với chiếc
vương niệm đính đá long lanh.
Trên tay còn cầm bó hoa tươi xinh
xắn. Trông cô ấy đẹp và lộng lẫy
chả kém gì chị. Và có lẽ sẽ chẳng
có chuyện gì xảy ra, hay sẽ đúng là
một dám cưới hoàn mĩ như hai bà
mẹ mong muốn nếu như ko bắt cô
vợ xinh đẹp của tôi đi đôi cao gót
10 phân chỉ vì cô ấy thấp hơn tôi...
nhiều quá!
Chúng tôi đang sánh bước đi bên
nhau, tươi cười với quan khách.
Trông Thanh Mai lúc đó rạng rỡ
lắm, đôi mắt sáng long lanh, cái
miệng nhỏ xinh với lớp son nhũ
bóng hồng tươi tắn thì... Bỗng
Thanh Mai loạng choạng, ko giữ
nổi thăng bằng kéo cả tôi và cô ấy
cùng ngã xuống, lăn khỏi tấm
thảm đỏ ra nền cỏ xanh rì. Hoá ra
chiếc váy dài lê thê cộng thêm đôi
cao gót "siêu cao" khiến cô ấy dẫm
phải váy và "thảm hoạ" xảy ra. Tôi
đã nghĩ như thế khi tất cả quan
khách phải sửng sốt kinh hoàng
đứng bật cả dậy, hai bà mẹ thì
nhìn nhau khốn đốn, Thanh Trúc
và ông Chan nhìn chúng tôi lo lắng.
Những tiếng cười rúc rích chợt
vang lên. Nhưng mọi thứ đc xua
tan hết, hay nói cách khác là mở
màn cho một điều thú vị. Thanh
Mai và tôi nằm chồng lên nhau.
Bốn con mắt nhìn nhau, ko hiểu
sao lúc đó, tôi muốn hôn lên đôi
môi hồng gợi cảm của cô ấy. Mọi
người ồ lên, reo vui và phấn khích.
Thế là trên nền cỏ xanh mát, êm ái,
dưới những cánh hoa hồng mịn
như nhung khẽ bay bay từ đôi tay
nhỏ bé của cô bé thiên thần tình
yêu Hi - Un, trong tiếng nhạc rộn
ràng, chúng tôi trao cho nhau một
nụ hôn ngất ngây và ngọt ngào.
"Em yêu! Gìơ đây ta thật sự đã là
của nhau rồi!". Nụ hôn thêm cháy
bỏng và ngọt ngào hơn. Ko biết
đây có phải là một đám cưới hoàn
mĩ như hai bà mẹ mong muốn ko
nhỉ?
Chương XXXVII: Đêm tân hôn!
Tôi đc nghỉ 1 tuần ở cơ quan.
Chúng tôi cũng định đi hưởng
tuần trăng mật ở Nha Trang cùng
hai vợ chồng Thanh Trúc và ông
Chan. Nhưng hai bà mẹ cắt luôn
khoản này của chúng tôi vì lí do
Thanh Mai đang có thai, ko đc đi
đâu hết. Kế sách có em bé của
Thanh Mai vẫn thường đem lại
nhiều tác dụng phụ ko mấy mong
đợi như thế này.
Đêm nay là đêm tân hôn của vợ
chồng chúng tôi. Căn phòng tân
hôn chính là phòng của tôi với mọi
đồ đạc đã đc tân trang lại. Ngoài
bàn làm việc của tôi ra, giờ có
thêm cả bàn trang điểm của vợ
nữa. Chăn, ga, gối, đệm đc thay
mới hoàn toàn. Đêm tân hôn có
khác, giường trải ga đỏ, nền nhà
rắc cánh hoa hồng, hai cái gối ngủ
to đoành đc đặt kế với hai cái gối
ôm trái tim đỏ rực. Tuy nhiên, theo
điều khoản của người lớn thì
chúng tôi bị cấm làm chuyện xxx.
Điều tưởng chừng là vô lý với vợ
chồng mới cưới nhưng lại là có lí
bởi Thanh Mai của tôi đang có thai
mà. Nhưng mặc kệ, đó là trên lý
thuyết giả thôi, chứ thực tế nào có
vậy. Nên chúng tôi tất nhiên là ko
thể chấp hành mệnh lệnh của các
bậc tiền bối rồi!
Nằm dài trên giường chờ cô ấy
tắm xong. Tôi bắt đầu nhớ tới
những lời dặn dò của anh em
chiến hữu.
- Mình là đàn ông, mình có thể
thua kém về mọi mặt nhưng tuyệt
đối ko đc thua kém trong chuyện
đó! Ko đc để phụ nữ nó khinh
mình biết chưa anh! - Cậu Đức vỗ
vai tôi.
- Con vợ em suốt ngày nó làu bàu
chê em thể lực kém, ức lắm anh ạ!
Thế nên anh phải cố hết sức đó! -
Thằng Tuấn còi dặn dò tôi với tư
cách của một kẻ đã nếm mùi thất
bại.
- Phải đấy! Anh cứ phải phát nào ra
phát đấy cho em! Ko đc yếu mềm!...
Đấy, tôi nào có biết gì đâu. Ko ngờ
chỉ mỗi chuyện tưởng chừng như
bình thường thế thôi nhưng lại
lắm rắc rối và khó khăn ghê.
Nhưng ko sao, kĩ năng cậu Đức và
mấy anh em nhân viên cấp dưới vợ
con đề huề truyền dạy tôi nghe và
khắc ghi ko bỏ sót điều nào. Và
giờ chỉ chờ đợi đến tí nữa là thể
hiện thôi!
Vợ tôi đang tắm. 15 phút. 20 phút.
30 phút. 1 tiếng. Trời đất, hơn 1
tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa
thấy vợ tôi ra. Sao cô vợ tôi lại tắm
lâu thế chứ! Tôi lại phải bật dậy
khỏi giường đi vào phòng tắm.
Đọc tiếp >>>