Truyện : Vợ ơi anh biết lỗi rồi
- Này chú, chú có thể nhường cho
cháu chỗ này được ko?
Tôi ngước lên, một con nhỏ mặc
đồng phục học sinh, hình như là
của cấp III, đeo cặp quai chéo, mái
tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn
tóc con, hơi rối. Có lẽ nó vừa đi học
về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn
tôi.
- Nhưng vẫn còn bàn trống mà cô
bé! - Tôi đáp, những tưởng rằng
con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ
ngồi khác, ai dè:
- Vì còn chỗ cháu mới bảo chú
nhường lại bàn này cho cháu chứ.
Đây là chỗ ngồi quen thuộc của
cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ
quen thôi.
- Nhưng đây là chỗ duy nhất còn
có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc
với cái laptop của chú mà giờ nó
lại sắp hết điện. - Tôi hếch chỉ cái
laptop trên bàn. Thực ra tôi có thể
đứng dậy và nhường lại chỗ này
cho con bé, vì tôi cũng chả gấp
gáp đến độ phải làm việc ngay
trong khi đang được ngồi nghỉ tại
một quán cà phê yên tĩnh thế này.
Nhưng tôi không thích tí nào hay
chính xác là tôi ghét cái cách nó
nói chuyện và đề nghị tôi nhường
bàn. Nếu không phải là quá đáng
thì nói thật tôi thấy chẳng ưa gì
con nhỏ này.
Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn
tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng
lắm là học 11, 12 trong khi tôi đã
30 tuổi đầu. Âý thế mà nó dám
nhìn một người lớn tuổi hơn mình
bằng ánh mắt đó. Thật ko thể chấp
nhận đc.
- Chú nói, cháu ko hiểu sao?
Ngay lập tức, tôi thấy nó đi đến cái
bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào
ghế một cái "bụp" rồi kéo mạnh
một chiếc ghế khác ngồi vào đó.
Và tôi nghe thấy rõ mồn một lời
con bé lầm bầm: "Đồ ông già nhỏ
mọn!" Cái gì? Ông già nhỏ mọn ư?
Nếu nó nói là "Thằng cha nhỏ
mọn" thì có lẽ tôi chả thấy gì đâu.
Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là
"Đồ ông gìa". Nói thật, tôi tuy đã
30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là
trẻ hơn so tuổi và đẹp trai, phong
độ hơn khối thằng cha bằng tuổi
mình. Vậy mà, con bé đó lại dám
kêu tôi là "ông già", thật chẳng biết
nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi
người lớn không chấp trẻ con làm
gì.
Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn
chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái
con đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi
chợt, tiếng ống hút gặp đá rít
mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh
tố sữa chua của con bé đã cạn
sạch trong khi cốc nâu đá của tôi
gần như vẫn còn nguyên hay cùng
lắm là vơi đi 1, 2 thìa. Con nhỏ
bước ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp
và trước khi rời khỏi nó vẫn ko
quên tặng tôi một cái lườm cháy
da mặt.
Sau ngày đụng độ phải con bé đó,
tôi không biết có phải nó độc mồm
độc miệng rủa tôi không nữa, mà
tôi liên tiếp gặp chuyện bực mình.
Nhất là cái chuyện mẹ tôi, bà cứ
liên tục càu nhàu tôi chuyện đến
giờ này mà vẫn chưa có bạn gái.
Nói thật, xung quanh tôi thì không
thiếu nhưng khổ nỗi, tôi chỉ mải
miết với công việc, hơn nữa tôi
biết họ chẳng thể làm vừa ý mẹ tôi
đâu. Bà ấy quá kĩ tính.
- Tối mai, con sẽ đi gặp mặt một
người. Đó là con gái một bà bạn cũ
của mẹ.
- Gặp mặt? Con không có thời gian
đâu!
- Sao lại không? Mẹ không cần biết
con bận gì, nhưng việc gặp mặt
con phải đi. Con nghĩ, mẹ bỏ bao
nhiêu thời gian ra để tìm vợ cho
con là rảnh lắm à. Mẹ nói rồi đó.
Đấy, tôi quên không nói thêm,
ngoài việc kĩ tính ra mẹ tôi còn hơi
độc đoán, có lẽ tôi thừa hưởng
điều này từ mẹ. Và tất nhiên, tôi
phải đi gặp mặt người ta theo sự
ép buộc và sắp đặt của mẹ tôi.
Đúng 8h tối, tôi có mặt tại khách
sạn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước,
tay còn phải cầm theo một quyển
báo - ám hiệu mà hai bên dùng để
tìm ra nhau. Tôi nhìn xung quanh
phòng, duy chỉ có một cô gái ngồi
đúng bàn mà mẹ tôi đã đặt chỗ
trước và đang chúi mũi vào một tờ
báo, hình như là hoa học trò thì
phải. Tôi đã phải bật cười với ý
nghĩ, cô ta lớn thế mà vẫn còn đi
đọc tờ báo dành cho tuổi mới lớn
thế ư. Và ngay sau đó tôi tìm được
câu trả lời.
- Tôi có thể cùng đọc báo với bạn
ko? - Đó cũng là ám hiệu mà mẹ tôi
dặn phải nói nếu gặp người ta
trước.
- Tất nhiên, nếu điều đó làm bạn
thấy vui. - Đúng là câu ám hiệu tiếp
theo rồi. Tôi khẽ cười vì đã tìm ra
người ta dễ dàng, ko mất nhiều thì
giờ của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi
gần như ko thể cười nổi. Và con bé
đó hình như cũng thế. Sau khi nói
xong câu ám hiệu và đặt quyển
báo xuống, nó tròn xoe mắt nhìn
tôi. Một cái nhìn chẳng mấy thiện
cảm gì dành cho tôi.
- Ko phải thế chứ! - Tôi chỉ biết
thốt lên câu đó.
Con bé nhếch miệng cười khẩy tôi.
- Ko ngờ lại là ông! Thật là có
duyên gớm!
Sao tôi ghét cái cách nói chuyện
của con bé này thế ko biết. Nó ở
trường ko được học cách phải nói
chuyện với người lớn tuổi ra sao
ư? Tôi thấy khá giận và ko muốn
phải lãng phí thời gian quý báu
của tôi cho một con bé khó ưa này.
Bao nhiêu giấy tờ và dự án đang
chờ tôi ở nhà. Nghĩ vậy, tôi toan
bước đi thì con nhỏ nhanh chân,
rời khỏi bàn, chắn trước mặt tôi.
- Sao chú bỏ đi sớm vậy. Mình vẫn
còn chưa nói chuyện mà. - Nó cười
đầy vẻ thách thức tôi.
- Tôi nghĩ chúng ta ko cần phải nói
chuyện nữa. Dẫu sao thì cũng biết
kết quả rồi.
- Chú đừng vội kết luận thế chứ!
Biết đâu đấy, chúng ta lại hợp
nhau.
- Tôi ko nghĩ thế đâu cô bé ạ!
- Chú ko thử sao biết! - Nói rồi con
bé trở lại chỗ ngồi bình thản, hớp
một hụp nước lọc ở sẵn trên bàn,
con bé lại nói. - Dẫu sao thì cả chú
và cháu đều đến đây rồi, ngồi lại
nói chuyện coi như là cùng ôn
chuyện cũ, bổ sung chuyện mới!
Tôi ko hiểu ý con bé, chuyện cũ thì
tôi hiểu nó ám chỉ việc gì nhưng
còn bổ sung chuyện mới là sao?
Giữa tôi và nó thì có cái quái gì
chứ. Nhưng ko hiểu sao tôi cũng
quay trở lại bàn. Con bé bình thản
lật lật Menu.
- Chú dùng gì?
- Nâu đá.
- Chú có vẻ thích cà phê quá nhỉ! -
Nói xong con bé gọi đồ.
Nhìn cái cách nó chọc chọc ngoáy
ngoáy cái cốc sinh tố sữa chua làm
tôi thấy khó chịu. Chẳng lẽ nó bảo
tôi lại chỉ để ngắm cái việc nó đang
làm sao.
- Sao chú cứ cau mày nhìn cháu
thế? - Tôi giật mình, con bé có mặt
ở trên chán nữa à?
- Cháu có nghĩ là cốc sinh tố sẽ
ngon hơn thay vì cháu cứ chọc
chọc mà ko uống ko?
- Giống như cái lần ở quán cà phê
trước ạ? - Nó bắt đầu ôn chuyện cũ
rồi đó.
- Lần ấy thì cháu uống ngon lành
quá! - Tôi cố ý giễu cợt nó.
- Cũng nhờ ở chú đấy! - Nó ngước
mắt lên nhìn tôi. - Chú có thấy bữa
nọ mình quá nhỏ mọn ko?
Thật là, cái con nhỏ này nó nói
chuyện sao mà khó nghe thế ko
biết. Tôi hớp một hụm nâu đá, khẽ
nói:
- Còn cháu, có biết phải ăn nói với
người lớn tuổi hơn thế nào ko?
- Có! Nhưng chỉ là với những
người đáng kính thôi, còn chú,
cháu thấy ko cần thiết. - Con nhỏ
nói xong, lúc này nó mới hút cốc
sinh tố của nó, bình thản như ko
cần biết nó vừa mới nói gì. Nói
thật, tôi chưa lần nào gặp phải một
con nhóc ko biết điều như thế này.
Tôi cố gắng mỉm cười và nói:
- Đó cũng là lí do tại sao cháu ko
có được chỗ ngồi quen của mình.
- À ra vậy! - Con bé nói mà ko thèm
nhìn mặt tôi. Hút một hụm sinh tố
nữa, nó đứng dậy, mỉm cười. - Có lẽ
một lúc nào đó, chú sẽ thấy hối
hận vì buổi nói chuyện ko mấy
khôn khéo dành cho cháu bữa nay.
À, bữa nay ta mới ôn đc chuyện cũ
mà chưa bố sung đc chuyện mới.
Chắc sẽ có một dịp khác. Chào chú!
Nói rồi con bé sách cái túi bước ra
khỏi khách sạn. Nói thực lúc đấy
ngoài thấy khó chịu với con bé ra
thì tôi chả hiểu những gì nó nói.
Một con nhỏ bày đặt. Tôi nghĩ thế!
Tôi về nhà, mang hết cái bực dọc
từ buổi gặp mặt trút lên mẹ tôi -
tất cả cũng do cái ý tưởng muốn
tôi đi gặp mặt của bà mà ra.
- Sao về sớm vậy con? Thế nào? Có
gặp được cô ấy ko?
- Có, đến cái là con gặp được ngay.
- May quá vậy sao! Thế cô ấy được
chứ?
- Hơn cả sức tưởng tượng.
- Thật hả? Bà ấy quả ko hề tâm bốc
con mình! Thấy bảo cô ấy đựơc cả
người lẫn nết đó.
- Mẹ đùa đấy à? Cô ta có mà xấu cả
người lẫn nết ý.
- Con nói gì vậy?
- Con ko biết mẹ chọn người kiếu
gì nữa. Một con nhỏ thù dai, lại còn
khó ưa, ăn nói thì khó nghe.
- Vậy sao? Có nhầm ko đấy. Bạn mẹ
bảo ai cũng khen cô ấy xinh đẹp,
dịu dàng mà.
- Tại mẹ chưa gặp cô ta thôi, gặp
rồi con nghĩ mẹ còn khó ưa hơn cả
con. Chắc bạn mẹ, bà ấy quá tâng
bốc con gái mình rồi. Lần sau mẹ
đừng bắt con làm mấy cái chuyện
vớ vẩn này nữa. Mất bao thì giờ
của con. Thôi con về phòng.
Tôi bỏ về phòng bỏ lại mẹ tôi
chưng hửng ở dưới phòng khách.
Nghe những gì mẹ tôi bảo về cô ta
mà sao tôi thấy cứ như là một trời
một vực vậy. Khéo có mà là hai con
người hoàn toàn khác nhau cũng
nên. Con nhỏ thì xinh đẹp, dịu
dàng nỗi gì? Có mà đành hanh,
ghê gớm thì có!
Vì con nhỏ đó mà cả đêm tôi chả
thể nào vào đầu được mấy cái đề
xuất dự án. Thế là bỏ phí cả một
đêm làm việc mà đãng nhẽ ra như
thường ngày là hiệu quả lắm. Thôi
vậy, coi như được một đêm đi ngủ
sớm. Tôi leo lên giường và đánh
một giấc ngon lành đến tận sáng.
Có lẽ cũng phải cảm ơn con nhóc
đó, nhờ nó mà tôi mới có một giấc
ngủ ngon đến thế.
Tôi lái con SANTAFEB đen đi trên
đường. Thật là lạ, có lẽ nhờ được
ngủ một giấc ngon lành mà sáng
nay tôi thấy người tỉnh táo và sáng
khoái lạ. Đường giờ này vẫn còn ít
người, tại bữa nay cao hứng thế
nào tôi lại muốn đi làm sớm để tạt
qua quán cà phê hôm trước. Tôi
thích sự yên tĩnh của nó. Chợt tôi
nhớ tới con nhỏ, nó từng bảo cái
bàn tôi ngồi là chỗ quen của nó,
chứng tỏ nó cũng hay đến đó.
Nhưng một người như nó mà
cũng đến cái quán cà phê mà có lẽ
chỉ dành cho ai thích sự yên tĩnh
và nhẹ nhàng như tôi. Còn nó, tôi
nghĩ sự ồn ào, náo nhiệt và sôi
động hợp với nó hơn.
Tôi bước vào quán, khá bất ngờ,
tôi thấy nó - con nhỏ khó ưa ngồi
ngay ở cái bàn quen của nó và
đang hướng đôi mắt xa xăm nhìn
ra khung cửa kính. Trên bàn con
nhỏ là đĩa bánh mì ốp la và cốc
sinh tố sữa chua. Có lẽ nó rất thích
món này hay sao mà lần nào tôi
cũng thấy nó chỉ chọn uống sinh
tố sữa chua. Mà ko biết con nhỏ
đang nghĩ gì nhỉ, nhìn đôi mắt nó
xa xăm thế chắc là phải đang nghĩ
cái gì đó đặc biệt và quan trọng
lắm. Tôi đắn đo ko biết có nên
bước vào ko. Nhỡ lại đụng độ với
con bé ấy thì phiền phức lắm.
Đang suy nghĩ chợt con bé quay
ngoắt ra nhìn tôi. Nó tròn xoe mắt,
đôi lông mày nó chợt nhíu lại rồi
lại dãn ra, nó đưa cốc sinh tố lên
miệng vừa hút vừa nhìn tôi. Tức ko
chịu được. Tôi ko còn sự lựa chọn
nào khác. Tôi bước vào và cố tỏ vẻ
ko thèm bận tâm tới sự có mặt của
nó ở đây. Tôi chọn một cái bàn
cách xa nó, tít tận trong cùng. Tôi
ngồi vào chỗ và gọi đồ rồi mà con
nhỏ đó vẫn cứ ngồi nhìn tôi chằm
chằm. Thật chả biết vô duyên là gì.
Tôi đưa mắt nhìn lại nó, nó liền
đưa miếng bánh mì ốp la bỏ vào
miệng nhai ngấu nghiến cứ như là
hàm ý chỉ tôi giống cái miếng bánh
mì đó vậy.
Đấy, nhìn nó vậy ai có thể chấp
nhận được nó là một đứa con gái
xinh đẹp, dịu dàng như lời mẹ tôi
nói chứ. Mà bà bạn của mẹ tôi chắc
cũng giống con nhỏ đó. Đúng là
mẹ nào con đấy. Tôi vừa nghĩ đến
thế thì thấy con nhỏ đứng dậy trả
tiền. May quá, thế là tôi cũng thoát
được nó. Nhưng ko hẳn như tôi
nghĩ.
- Ôi thôi chết, cháu quên tiền ở nhà
rồi. - Con nhỏ sau một hồi lục lọi
khắp túi quần túi áo tá hoả phát
hiện ra là nó để quên tiền ở nhà.
Bất chợt, tôi bắt gặp ánh mắt cầu
cứu của nó. Tôi quay mặt đi, ko
thèm nhìn và giả vờ như mình
đang phải tập trung vào đồ ăn ở
trên bàn. Tôi biết con nhỏ đang
nhìn tôi dữ lắm, ánh mắt hình viên
đạn cũng nên vì tôi thấy gáy tôi
nóng bừng mà. Hì, hình như tôi
thấy sướng. Mà tệ thật, từ lúc nào
tôi lại đi chấp trẻ con thế này.
Nhưng thôi, ai bảo con bé đó có
thù oán với tôi chứ.
Đang mỉm cười sung sướng thì tôi
phải giật mình bởi tiếng con bé.
Nó đứng cạnh tôi từ lúc nào ko
hay.
- Chú có thể cho cháu mượn tiền
đc chứ?
Tôi ngước lên nhìn nó.
- Ko có tiền mà cũng vào ăn sao cô
bé?
- Chú! - Mặt nó nóng đỏ, có lẽ nó
đang rất giận. Mặc kệ thôi, tôi chả
bận tâm. - Cháu quên tiền ở nhà.
Nếu biết ko có tiền cháu đã ko vào!
Tôi cười khẩy:
- Biết trước thì đã giầu cô bé ạ!
- Thế tóm lại là chú có cho cháu
mượn tiền ko? - Nó gần như gắt
lên với tôi. Tôi định quoạng lại nó
cơ, nhưng thấy mắt nó hình như
hơi ươn ướt, tôi lại thôi.
- Được, coi như là mời một người
quen vậy. Được chứ! - Nó gật đầu
cái "rộp" mới sợ!
Đọc tiếp >>>